TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Tử Vi |
Truyện Tranh |
Facebook |
Xổ Số |
Dịch |
Tải Game |
Báo |
Tiền Ảo Bitcoin |
Nghề Làm Phi
phan_48
Trang Lạc
Yên bị tiếng nước đánh thức, khi nàng mở mắt nhìn, thấy Hoàng đế đang rửa mặt,
nàng dụi dụi mắt: “Giờ nào rồi ạ?”
Phong Cẩn thấy nàng mơ mơ màng màng, lau khô tay rồi mỉm cười đi đến bên
giường: “Trẫm đánh thức nàng? Ngủ thêm một lát đi, canh giờ còn sớm.”
Trang Lạc Yên nghe vậy bèn nhắm mắt lại, đúng là nàng vẫn hơi buồn ngủ, nếu
Hoàng đế đã nói vậy, nàng nên nghe theo.
Thấy Trang Lạc Yên đã ngủ lại, động tác của Phong Cẩn nhẹ nhàng hơn nữa, khi ra
khỏi phòng còn dặn người hầu phải nhẹ tay nhẹ chân. Đến tận khi ra khỏi cửa
chính cung Hi Hòa, Phong Cẩn mới đi đứng đĩnh đạc trở lại, nói với Cao Đức
Trung đang đứng hầu bên cạnh ngự liễn: “Cao Đức Trung, bảo người đi tìm một ít
truyện cổ tích, ừm… loại truyện kể cho trẻ con nghe ấy.”
Cao Đức Trung sửng sốt, lập tức nhớ lại những lời Chiêu phi nương nương nói tối
qua khi ông đứng ngoài cửa, vội vã thưa vâng, hạ quyết tâm phải làm tốt việc
này, đây chính là cơ hội vừa lấy lòng Hoàng thượng vừa lấy lòng Chiêu phi.
Hiền quý phi ngồi trên kiệu, từ xa xa nhìn ngự liễn của Hoàng đế rời khỏi cung
Hi Hòa, khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng thật sự rất quan tâm
đến Chiêu phi.” Vị ở cung Hi Hòa kia đã có thai mà Hoàng Thượng vẫn chịu khó
tới đó, vậy mới thấy, những người khác trong cung không được coi trọng như
Trang Lạc Yên này đâu.
Nô tài phục vụ bên cạnh không dám tiếp lời, chỉ có thể cúi đầu. Hiền quý phi
nhìn thấy như vậy, lòng càng thêm khó chịu, lại lạnh giọng: “Còn không mau chân
lên, đờ ra đấy làm gì?”
Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu ngồi xuống ghế cao nhất trong phòng khách, nhìn
người đầu tiên tới thỉnh an là Hiền quý phi, ngoài cười nhưng trong không cười:
“Thật không ngờ hôm nay Hiền quý phi tới sớm như vậy, bổn cung dậy trể, để muội
chờ lâu rồi.”
“Là do tần thiếp đến sớm, quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.” Hiền quý phi nhận
tách trà cung nữ dâng lên, nhấp một ngụm nhỏ, “Vẫn là trà ở chỗ nương nương
ngon nhất đấy ạ.”
Hoàng hậu cười cười, không tiếp mấy lời nịnh bợ của nàng ta. Vị Hiền quý phi
này mấy ngày trước thái độ còn khác lắm, nay thấy Chiêu phi có thai, hoàng tử
nuôi trong cung nàng ta không còn tôn quý nhất nữa thì lại muốn sáp lại gần
nàng.
Nàng ta muốn sáp lại, nàng cứ theo nàng ta sao? Coi Hoàng hậu đây là sư tử đá
trông cửa cung, ai cũng có thể sờ vuốt vài cái?
Hiền quý phi thấy Hoàng hậu lãnh đạm với mình, trên mặt vẫn không tỏ vẻ xấu hổ,
chỉ cúi đầu uống ngụm trà. Một lúc lâu sau, các phi tần lục tục tới thỉnh an.
“Chiêu phi tới.”
Mọi người nhìn Chiêu phi mặc chiếc váy dài vịn tay cung nữ khoan thai đi vào, đa
số đều cúi đầu tỏ vẻ kính cẩn, Hiền quý phi đặt tách trà lại bàn, tủm tỉm cười
nhìn đối phương ngồi xuống bên dưới Nhu phi.
“Hôm nay khí sắc của Chiêu phi muội muội thật tốt,” Hiền quý phi cười nói,
“Chắc hẳn vị điện hạ chưa ra đời này rất ngoan đây.”
“Cảm ơn lời chúc tốt lành của nương nương.” Trang Lạc Yên cười cười, tiếp nhận
tách trà, thấy đó là trà táo mật ong bèn cười nhẹ tỏ ý cảm ơn Hoàng hậu, nhấc
tách uống một ngụm nhuận hầu.
“Hoàng hậu nương nương thật sự rất yêu thương Chiêu phi muội muội đây, trà này
không giống của chúng ta.” Hiền quý phi tiếp tục gợi chuyện, “Mà cũng phải, nay
muội muội có thai, đúng là có khác biệt với chúng ta đây.”
Trang Lạc Yên cười nhìn Hiền quý phi gây thù chuốc oán giúp mình, buông tách
trà điềm đạm nói: “Được Hoàng hậu nương nương quan tâm là may mắn của tần
thiếp, quý phi nương nương xin chớ giễu tần thiếp nữa.”
“Quý phi nương nương nếu thích thì có thể đợi về cung pha dùng thử.” Nhu phi
cười nhạt, “Quý cung có thiếu thứ gì mà phải đi ước ao như Chiêu phi.”
Hiền quý phi đã rất ngứa mắt với Nhu phi rồi, giọng cũng lạnh xuống vài phần:
“Nhu phi đúng là rất nghe hiểu ý người khác, bổn cung chỉ tán thưởng Hoàng hậu
nương nương quan tâm chăm sóc Chiêu phi mà thôi.”
“Hoàng hậu nương nương quan tâm chúng tần thiếp, người trong hậu cung đều
biết.” Nhu phi thản nhiên quẳng trả một câu.
“Thục quý phi tới, Tô tu nghi tới.”
Hai tỉ muội Tô gia tới khiến cuộc chiến của Hiền quý phi và Nhu phi không thể
tiếp tục. Hoàng hậu thờ ơ nhìn hai chị em họ Tô hành lễ với mình, đợi hai người
ngồi xuống mới lên tiếng: “Hiện giờ thời tiết ngày càng thêm lạnh, mọi người
còn phải tới thỉnh an bổn cung, thật quá vất vả, nhất là Chiêu phi không nên
đến sớm như vậy, nay muội mang thai, không đến cũng không sao.”
“Nương nương thương yêu tần thiếp, tần thiếp làm sao có thể vì được yêu quý mà
sinh kiêu căng,” Trang Lạc Yên đứng dậy thi lễ, “Nay chẳng qua mới tầm hai, ba
tháng, đâu cần cẩn thận như thế ạ.”
“Mau ngồi xuống đi,” Hoàng hậu vội để Trang Lạc Yên ngồi xuống, thở dài nói,
“Muội còn trẻ không hiểu, nữ tử có thai trong ba tháng đầu nhất định không thể
qua loa.” Nhớ tới khi xưa Chiêu phi sảy thai, Hoàng hậu không tiện nhắc lại
chuyện khiến đối phương đau lòng, bèn tránh đi, “Dạo này trời đã lạnh, bổn cung
cân nhắc kỹ, mùa đông năm nay cứ ba ngày thỉnh an một lần đi, để các vị khỏi đi
tới đi lui cực thân.”
Các phi tần nghe vậy thì đều vội từ chối, nhưng thái độ của Hoàng hậu rất kiên
quyết, đành bất đắc dĩ tiếp nhận ý chỉ này.
Ra khỏi cung Cảnh Ương, Tô tu nghi hừ lạnh một tiếng: “Yêu thương chúng ta gì
chứ, yêu thương Chiêu phi kia thì có, năm rồi đâu thấy nàng ta cho thỉnh an ba
ngày một lần, chỉ vờ khoác áo bụt.”
Chẳng để ý đến lời oán giận của Tô tu nghi, vẻ mặt Thục quý phi đã ngưng trọng
hẳn, lần này Hoàng hậu bảo vệ Trang Lạc Yên rất chặt chẽ, chặt chẽ đến đáng sợ,
thật sự không giống tác phong thường ngày của Hoàng hậu. Nếu Trang Lạc Yên sinh
được hoàng tử, Hoàng thượng lại có ý bồi dưỡng, vậy chẳng phải địa vị của Trang
Lạc Yên và Hoàng hậu ngang nhau rồi sao?
Không hiểu được dụng ý của Hoàng hậu, Thục quý phi nhíu nhíu mày, dù là thế
nào, sau này vẫn nên cẩn thận thì hơn, Hoàng hậu không muốn ra tay nhưng luôn
có người muốn làm kẻ đứng sau giật dây hại người, việc nàng nên làm chỉ là bàng
quan xem kịch mà thôi.
Xế chiều hôm đó, cung Cảnh Ương nhận được ý chỉ ban thưởng của Hoàng đế, châu
ngọc đồ cổ chảy vào cung Cảnh Ương như nước, khiến bao người ước ao.
Thế nhưng, người thông minh một chút có thể đoán được, đó là cử chỉ biểu hiện
Hoàng đế tán thưởng quyết định sáng này của Hoàng hậu, bởi vậy mới thấy được
địa vị của Chiêu phi trong lòng Hoàng đế đã lớn thế nào.
***
Hậu cung chưa từng an tĩnh, nhưng gần đây hậu cung lại rơi vào tình trạng bình
tĩnh đến lạ lùng, có lẽ vì những vị chủ tử nương nương không cần ngày ngày chạm
trán, oán khí cũng bớt đi, vì vậy những chuyện bát nháo trong cung cũng giảm
không ít.
Hiện giờ trong hậu cung có khá đông phi tần nhưng số lượng phi tần có phân vị
cao lại không nhiều, phân vị thấp thì không dám tỏ thái độ, phân vị cao thì tâm
tư phức tạp, làm việc càng cẩn thận hơn. Thấy cái thai trong bụng Chiêu phi
ngày càng lớn, Hoàng đế cũng càng thích đến cung Hi Hòa, những người còn lại
đều ngồi không cả.
Cung Hi Hòa gần đây có thêm nhiều thái giám giỏi nấu nướng, ma ma thạo phụ
khoa, thậm chí còn có hai y nữ ở lại hẳn trong thiên điện của cung, tất cả đều
vây xung quanh một vị chủ tử trong cung này, trên dưới khắp hậu cung đều phải
đỏ mắt ghen tị.
“Từ khi Chiêu phi có thai, đãi ngộ đã khác hẳn các phi tần từng có thai trước.”
Yên quý tần nay đã mất thánh sủng, đứng xa xa nhìn đám thái giám của điện Trung
Tỉnh cầm đồ vật đi về phía cung Hi Hòa, vừa ước ao vừa hả hê, “Trước đây thấy
Thục quý phi luôn luôn một vẻ đứng cao hơn người khác, không để ai vào mắt, nay
so sánh với Chiêu phi, nàng ta cũng chẳng là gì.”
Yên quý tần thất sủng, trong lòng căm ghét nhất không phải Chiêu phi mà là Thục
quý phi thường ngày vẫn ung dung điềm tĩnh. Trong tiềm thức của một số người,
Yên quý tần và Thục quý phi đều là loại này, thường ngày hai người không va
chạm hay gặp gỡ nhiều, trong lòng lại vẫn không ưa nổi đối phương.
Nhu phi đang đi trước nàng ta nghe thấy thế bèn quay lại, nhìn Yên quý tần như
cười như không: “Thục quý phi dầu gì cũng là một quý phi, so ra còn hơn nàng
nhiều lắm.”
“Nhu phi nương nương quả nhiên vẫn không khách khí như thế.” Yên quý tần sa sầm
mặt, “Nhưng mà tần thiếp đây không như Thiến uyển nghi đó, mặc người tùy ý sỉ
vả đâu.
“Chậc, nghe nàng nói kìa, như là thường ngày ta khắt khe với người khác lắm
ấy,” Nhu phi liếc mắt nhìn nàng ta, chẳng thấy thú vị lắm, bèn nói, “Thôi, nàng
thích ghen tị thì cứ ghen tị đi, bổn cung không có thời gian ở đây nghe nàng
nói nhảm.” Dứt lời, Nhu phi liền dẫn theo cung nữ khoan thai đi trước, nhìn tấm
lưng ong kia, mềm mại như không xương, từng bước như hoa nở dưới chân.
“Gì chứ, làm như ngày trước nàng ta chưa từng ghen ghét Trang Lạc Yên vậy.” Yên
quý tần hừ một tiếng, dẫn theo cung nữ quay người đi luôn.
Gần đây hoạt động của Trang Lạc Yên đã đa dạng hơn mấy tháng trước, cái thai
trong bụng đã gần năm tháng, bụng căng lên khiến nàng thoạt nhìn nở nang hơn
xưa, tuy mất đi đôi nét xinh đẹp mảnh mai trước đó nhưng lại thêm vài phần đằm
thắm. Tựa người trên tháp mềm nghe nhạc công chơi cổ cầm, tầm mắt nàng lại
phóng ra ngoài cửa sổ, sắc trời thế này, mấy hôm nữa khả năng có tuyết.
Nghe nhạc chừng nửa nén hương, Trang Lạc Yên xua tay cho nhạc công lui ra, bào
thai trong bụng mỗi ngày nghe nhạc hai, ba lần, mỗi lần chừng mười lăm phút là
đủ, nhiều hơn sẽ làm nhiễu giấc ngủ của đứa bé.
Nhạc công lui ra, Phúc Bảo đang đứng hầu bên cạnh bèn bước lại gần nói: “Nương
nương, người bên Thượng Y cục đã tới xin đo người cho nương nương, bảo là muốn
may vài bộ đồ mới dày dặn hơn cho nương nương ạ.”
“Nửa tháng trước mới làm vài bộ rồi mà, sao lại tới nữa?” Trang Lạc Yên biếng
nhác nhìn Phúc Bảo, “Nói với bọn họ, không cần phiền phức như vậy đâu.”
“Nương nương, đây là lời Hoàng thượng dặn dò bọn họ đấy ạ, nói là điện hạ trong
bụng người ngày càng lớn, y phục rộng quá khó giữ ấm, chật quá lại khiến người
khó chịu khi mặc, vì vậy đã đặc biệt phân phó điện Trung Tỉnh mỗi tháng làm cho
người vài bộ đồ mới. giờ cũng sắp hết năm, bên Khâm thiên giám nói mấy hôm nữa
sẽ có tuyết rơi, nương nương phải có thêm mấy bộ đồ ấm chứ ạ.” Phúc Bảo nói
ngọt, “Hơn nữa, đây là tấm lòng của Hoàng thượng dành cho nương nương, nương
nương sao lại nỡ hắt hủi?”
“Ngươi đúng là càng ngày càng dẻo miệng đấy, cho họ vào đi.” Trang Lạc Yên vịn
tay Thính Trúc đứng dậy, đi lại vài trong phòng. Người của Thượng Y cục vừa đo
xong, chợt có tiếng thái giám truyền báo Hoàng đế tới.
Đến cửa, thấy Hoàng đế đang bước nhanh vào, Trang Lạc Yên cười nói: “Sao Hoàng
thượng lại tới lúc này?”
“Hôm nay không có chuyện gì lớn, trẫm tới thăm con.” Hắn vươn tay nắm tay Trang
Lạc Yên, hai người cùng ngồi lên tháp mềm.
Từ sau lần Trang Lạc Yên cho là hắn chỉ thích hoàng tử không thích công chúa,
Phong Cẩn liền gọi đứa trẻ trong bụng Trang Lạc Yên là “con” mà không phải
“hoàng nhi” nữa. Biểu hiện của Phong Cẩn trong thời gian này khiến Trang Lạc
Yên rất hài lòng, chí ít từ hành vi của Phong Cẩn có thể nhìn ra, hắn rất kỳ
vọng vào đứa bé.
Nữ tử khi có thai nên cho người đàn ông tham dự một vài việc nhỏ, để anh ta
biết phụ nữ vất vả thế nào, như vậy sẽ củng cố thêm ý thức trách nhiệm của
người làm cha, và sau khi đứa bé chào đời, tình cảm cha con sẽ càng sâu sắc.
Vân Tịch đứng bên cạnh phục vụ, nhìn chủ tử nhà mình cùng Hoàng thượng thoải
mái nói về vài chuyện lặt vặt trong ngày, thái độ của Hoàng thượng đối với chủ
tử như là một cặp vợ chồng bình thường vậy, nàng chợt nghĩ, biết đâu tình cảm
của chủ tử đối với Hoàng thượng không hẳn là đơn phương vọng tưởng, chí ít lúc
này Hoàng thượng cũng đã có chút tình cảm với chủ tử rồi, nếu không thì sao lại
chịu khó ngày ngày dặn người chú ý cung Hi Hòa, càng không thể hầu như mỗi ngày
đều tạt qua kể chuyện cổ tích cho tiểu điện hạ nghe.
Nàng chưa từng thấy những đôi nam nữ khác ở bên nhau, nhưng nhìn chủ tử và
Hoàng thượng, luôn cảm thấy như vậy rất tốt. Có điều… mắt Vân Tịch thoáng sẫm
lại, trong cung nhiều mĩ nhân như vậy, sau này còn có thể có rất nhiều nữ tử
trẻ tuổi xinh đẹp vào cung, khi đó Hoàng thượng còn có thể đối đãi với chủ tử
như lúc này sao?
Bất kể thế nào, nàng luôn phải lo lắng cho chủ tử, một người con gái đã vào
cung mà còn đánh mất trái tim, thật sự quá đáng thương.
“Động?!” Bàn tay Phong Cẩn áp nhẹ lên bụng Trang Lạc Yên chợt rụt nhanh về như
bị bỏng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại chuyển động khẽ khàng như
vậy, nhưng cảm giác này quá mới mẻ, mới mẻ đến mức khiến hắn không dám chạm vào
cái bụng ấy mạnh hơn một chút, như thế sợ chỉ cần tay mình áp mạnh chút xíu là
có thể đụng đau cục cưng vậy.
“Hoàng thượng, con chúng ta đang chơi đá chân trong ấy đấy.” Trang Lạc Yên thấy
Hoàng đế ngạc nhiên ra mặt, khẽ bật cười nắm tay hắn nhẹ nhàng áp lên bụng
mình, sau đó bào thai lại giật giật, nhìn vẻ mặt tươi cười đầy hưng phấn của
Hoàng đế, nàng mở to mắt ngạc nhiên, “Ủa, giờ thì hăng hái ghê, con đang chào
hỏi người đấy.”
Chuyển động dưới bàn tay quá tuyệt vời khiến Phong Cẩn không nhịn được bèn cúi
người, dán mặt vào bụng Trang Lạc Yên, cười nói: “Con à, trẫm là phụ hoàng
con.” Sau đó, mặt hắn bị đụng nhẹ qua lớp da bụng Trang Lạc Yên, thoáng chốc
liền cười vui vẻ ra tiếng.
Nhìn người đàn ông phút chốc đã chuyển thành đứa trẻ, Trang Lạc Yên cười cười
vươn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Hoàng đế, kìm nén niềm thỏa mãn đang dâng lên
trong mắt, nước cờ này của nàng rất chuẩn, một người đàn ông trưởng thành và
xuất sắc đến đâu thì đều vẫn giữ lại đôi chút trẻ con trong mình, chỉ khi để
anh ta thấy được một sinh mệnh đang lớn lên thế nào mỗi ngày thì mới có thể làm
anh ta càng thêm coi trọng nó.
Hiện tại Hoàng đế chờ mong đứa bé này bao nhiêu, ngày sau sẽ dốc bấy nhiêu tâm
sức giáo dục nó, kỳ vọng nó. Một đứa trẻ được cha mẹ kỳ vọng có thể sẽ cực khổ
nhưng trẻ con của hoàng gia phải như vậy mới tiến được xa. Nếu giống như nhị
hoàng tử bị đưa ra ngoài cung ấy mới là đáng buồn.
Tình cảm người đàn ông này rất thiên lệch, nàng không có bản lĩnh khiến hắn tận
tâm tận lực với tất cả những đứa con của hắn, nhưng nhất định phải đảm bảo đối
phương coi trọng con mình hơn cả.
Đây là nỗi khổ của thời đại này, cũng chính là nỗi đau buồn của người phụ nữ,
nếu là ở kiếp trước, chỉ có hai con đường, không phải li hôn thì là thiến luôn
đối phương, chứ người nào chịu được loại chuyện này, muốn các chị em vui vẻ
chia sẻ chồng với nhau, cùng chung sống hạnh phúc? Mời vào thể loại tiểu thuyết
dành cho ngựa đực mà tìm hạnh phúc nhé!
Dùng bữa tối xong, Phong Cẩn tự mình đỡ tay Trang Lạc Yên, dìu nàng đi vài vòng
trong phòng, sau đó hai người cùng ngâm chân vào một chậu, trông Hoàng đế lúc
này dường như còn rất thích thú.
Trang Lạc Yên đặt chân mình lên mu bàn chân Phong Cẩn: “Chân Hoàng thượng dày
thật, trước đây thiếp nghe nói người chân dày thì phúc khí cũng dày.”
Phong Cẩn liếc nhìn bàn chân trắng nõn gầy nhỏ của Trang Lạc Yên: “Trẫm không
tin mấy thứ này, chân nàng không dày song phúc khí cũng rất dày.”
Trang Lạc Yên nghe vậy bèn lấy ngón chân cào nhè nhẹ lên chân Phong Cẩn, cười
vui vẻ: “Phúc khí của Hoàng thượng dày, thiếp ở bên cạnh chàng nên cũng thơm
lây.”
“Nàng ấy, chỉ hay tin những thứ vớ vẩn không rõ.” Nào cầu túi phúc, nào lén sờ
vành tai, nữ tử bé bỏng này luôn tin tưởng những thứ hư vô mờ mịt, nhưng tấm
lòng trong ấy lại khiến người ta không thể chối từ. Phong Cẩn cầm bàn tay Trang
Lạc Yên trong tay mình, bàn tay ấm áp trơn mềm làm tim hắn cũng dần ấm lại.
Chờ hai người nằm xuống chăn đệm ấm sực, bọn người Cao Đức Trung, Thính Trúc
dọn dẹp rồi lui ra ngoài cửa, cửa đóng rồi, những người phục vụ vẫn còn nghe
thấy tiếng trò chuyện khe khẽ bên trong.
Cao Đức Trung liếc nhìn cánh cửa sau lưng, mấy tháng gần đây Hoàng thượng thích
xem các loại truyện cổ cho thiếu nhi, thậm chí còn ghi chú lại trên sách, chẳng
lẽ lúc này đang thảo luận tình tiết trong truyện với Chiêu phi?
Phòng trong, Trang Lạc Yên nằm cuộn chăn mềm, nghe Hoàng đế kể chuyện thỏ trắng
và thỏ đen nhỏ củ cải như thế nào, tuy rằng kỹ thuật kể chuyện vẫn chẳng thấy
tiến bộ nhưng tinh thần rất đáng khích lệ. Nàng hơi híp mắt, nghe đến đoạn cuối
vẫn cứ chào thua ngữ điệu đều đều cứng nhắc của Hoàng đế, chìm vào giấc ngủ.
Đây thật đúng là loại truyện cổ tích có tác dụng như bài hát ru, chẳng biết
nhóc con trong bụng có bị ảnh hưởng bởi kỹ thuật kể chuyện đáng sợ này không
nhỉ?
Ngoài cửa sổ, trận tuyết đầu tiên của năm đã bắt đầu lất phất rơi xuống, cung
Hi Hòa vốn đã yên ả nay càng thêm tĩnh lặng.
Trong Sướng Thiên lâu, Thiến uyển nghi đứng trước cửa sổ, nhìn về phía cung Hi
Hòa, đã khuya, cơn buồn ngủ vẫn không đến.
***
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trang Lạc Yên đã thấy Hoàng đế ăn vận chỉnh tề. Biết
Trang Lạc Yên tỉnh rồi, Hoàng đế sửa lại áo choàng lông chồn trắng trên người,
dặn: “Bên ngoài đang có tuyết rơi, hôm nay nàng đừng ra ngoài.”
“Có tuyết?” Trang Lạc Yên hơi rướn người dậy nhìn, phát hiện cửa sổ đã đóng
chặt, trong phòng thì ấm sực, bèn nói, “Hoàng thượng yên tâm lên triều đi ạ,
thiếp sẽ cẩn thận.”
Phong Cẩn gật đầu, ra khỏi cung Hi Hòa, Cao Đức Trung chờ bên ngoài bước lại
gần, hạ giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, người của Sướng Thiên lâu vừa báo lại,
Thiến uyển nghi bị bệnh, xin cầu kiến Hoàng thượng.”
“Bị bệnh thì đi gọi thái y, trẫm bận rộn chính vụ, tạm thời không tới.” Phong
Cẩn lạnh mặt bước lên ngự liễn, ngay cả ban thưởng để an ủi cho Sướng Thiên lâu
cũng không có. Cao Đức Trung nghe vậy, cúi đầu thật sâu, lòng hiểu ra, Thiến
uyển nghi rốt cuộc đã không còn giá trị gì, thế mới biết, nữ tử chỉ có mỗi nhan
sắc là không đủ. Nhìn Chiêu phi mà xem, có thai cũng có thể khiến Hoàng thượng
ngày ngày tới cung Hi Hòa, đó mới là cao tay.
Quay đầu liếc nhìn cung Hi Hòa, bên trong cửa cung, tiểu thái giám đã bắt đầu
quét dọn tuyết đọng, so với Sướng Thiên lâu, cung Hi Hòa lại càng có vẻ náo
nhiệt tươi vui, không biết Thiến uyển nghi nghĩ thế nào nữa, thật là lãng phí
một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành.
Trong Sướng Thiên lâu, Thiến uyển nghi nhắm mắt nuốt ngụm thuốc đắng nghét,
nhìn tên thái giám đang vội vã đi vào: “Hoàng thượng tới chứ?”
“Bẩm chủ tử, Cao công công nói gần đây Hoàng thượng bận rộn chính vụ, sợ là
không thể tới được ạ.” Thái giám truyền lời thận trọng nói xong câu này, liền
vùi đầu thật thấp.
“Bận rộn chính vụ?” Thiến uyển nghi cười cay đắng, nói như tự giễu, “Hoàng
thượng mỗi ngày đều có thời gian tới cung Hi Hòa, Sướng Thiên lâu của ta đây
ngay cạnh cung Hi Hòa muốn người tới một lần, lại thành chính vụ bề bộn rồi.”
Những người phục vụ trong phòng nghe Thiến uyển nghi oán giận, ai nấy đều run
sợ trong lòng, vội quỳ xuống, người nói lời này vốn không thể nói, mà bọn họ
lại càng không thể nghe.
“Cả đám các người sợ đến như vậy để làm gì?” Thiến uyển nghi nhìn bọn người quỳ
trên mặt đất, nhếch khóe miệng cười lạnh, “Đứng lên cả đi, ở đây không phải
cung Hi Hòa, không có nhiều người săm soi như thế đâu.”
“Chủ tử, Hoàng hậu nương nương sai người đưa thuốc bổ tới cho người ạ.” Một
cung nữ đứng ngoài mành che khẽ lên tiếng, “Hoàng hậu nương nương còn nói người
nghỉ ngơi cho tốt.”
Thiến uyển nghi nhìn bóng cung nữ mơ hồ ngoài mành, vẻ mặt ngày càng lạnh nhạt:
“Thưởng cho người ta.” Chút thuốc bổ thì có là gì, chẳng lẽ nàng còn thiếu mấy
thứ ấy. Nay trên dưới hậu cung đều vây xung quanh Trang Lạc Yên, ngay cả Thục
quý phi cũng phải tránh đi, Hoàng hậu tặng cho nàng ít đồ chẳng qua chỉ để duy
trì mặt nạ hiền lương mà thôi.
Cung nữ thái giám trong phòng nghe giọng chủ tử đột nhiên lạnh xuống, nhất thời
rùng mình.
Kinh thành vừa vào đông liền có từng trận tuyết rơi lác đác, đôi khi ban đêm hạ
tuyết lớn, sáng hôm sau lại đã là một ngày nắng chói chang, mặt trời rực rỡ
chói lòa trên nền tuyết trắng không làm người ta thấy ấm áp bao nhiêu.
Trang Lạc Yên đứng bên cửa, nhìn ánh sáng mặt trời chiếu trên tuyết trắng lấp
lóa, thở ra một hơi đầy nhiệt khí, nói với Vân Tịch sau lưng: “Bổn cung nghe
được mấy ngày trước Thiến uyển nghi bị ốm, đưa đến cho nàng ta vài thứ đi.”
“Nương nương cứ yên tâm, việc này Phúc Bảo đã cho làm rồi ạ.” Vân Tịch đỡ Trang
Lạc Yên, “Nô tì nghe nói mấy hôm trước Thiến uyển nghi xin gặp Hoàng thượng,
lại bị Hoàng thượng từ chối, nô tì sợ nàng ta oán giận nương nương.”
“Người trong hậu cung oán ta còn ít sao?” Trang Lạc Yên cười cười, cầm bình
nước ủ tay đã hơi nguội đưa cho Thính Trúc, lấy cái mới dùng, “Các nàng ấy oán
bổn cung chính là điều khẳng định Hoàng thượng coi trọng bổn cung, ở nơi này,
không từng bị người đố kỵ oán hận mới thật là người đáng buồn đáng thương.”
“Bổn cung không sợ nàng ta oán, chỉ sợ nàng ta không oán.” Trang Lạc Yên nheo
mắt nhìn về phía Sướng Thiên lâu, “Người có oán khí mới có thể làm chuyện ngu
ngốc, mà đã làm chuyện ngu ngốc, hậu cung tất sẽ không dung được.”
Vân Tịch và Thính Trúc nghe thế, có cảm giác cái hiểu cái không, nhưng ngay sau
đó hai người đều không có thời gian quan tâm vấn đề này, bởi vì các nàng nhìn
thấy, đội ngũ hộ tống Đế vương đang đạp tuyết đi về phía cung Hi Hòa.
Hai người hình như đã hiểu lời chủ tử từng nói, sống trong hậu cung, không có
gì quan trọng hơn thánh sủng, có thể để Hoàng thượng đặt chủ tử trong lòng thì
những người khác bày mưu tính kế hãm hại thế nào cũng vô dụng, Hoàng thượng mới
là chủ nhân chân chính của hoàng cung, ngài ấy thực sự muốn bảo vệ một người
thì ai cũng không có cách xuống tay.
Tiết mùng Tám tháng Chạp, Đế vương mang mọi người đi tế tự trời đất, các bậc
thần thánh và tổ tiên, sau đó mở yến trong cung, những cung phi có phẩm cấp và
người của hoàng thất đều đến dự. Những thành viên của hoàng thất và quan viên
được Hoàng đế coi trọng đã được ban cháo mùng Tám tháng Chạp trước chính ngọ,
tham gia yến tiệc lúc này là những người có thể diện trong triều.
Nghi lễ trên yến hội rất nhiều, vì vậy Trang Lạc Yên được đặc quyền không cần
tham gia những nghi lễ này, đợi đến khai yến mới vào chỗ dành cho hậu phi.
Cháo mùng Tám tháng Chạp được ninh rất sánh, chưa ăn đã ngửi thấy mùi hương
thơm ngọt trong bát, ma ma đứng phục vụ bên cạnh múc một thìa nếm trước, đợi
một lát thấy không có vấn đề gì, Trang Lạc Yên mới nhấc thìa ăn cháo. Bên dưới
bát cháo còn kê một lô ấm nhỏ nên cháo vẫn đủ ấm, thế nhưng Trang Lạc Yên vẫn
không có hứng ăn.
Từ khi có thai, khẩu vị của nàng thiên về đồ chua cay, nhưng sợ bào thai bị
nhiệt nên mỗi ngày đều phải ăn một bát canh trứng ngỗng nho nhỏ, nhưng ít ra
mùi vị còn hợp ý nàng, ăn thích hơn thứ cháo ngây ngấy này nhiều.
Ăn lấy lệ vài thìa, bát chảo nhỏ đã không còn dư bao nhiêu, xem ra những người
lo thu xếp yến hội đã thăm dò trước khẩu vị của nàng, cháo cũng chỉ múc lên một
ít cho có.
Đặt thìa sứ xuống, Trang Lạc Yên nhận tách trà do Thính Trúc dâng lên, súc
miệng rồi lau sạch, tựa lưng vào ghế chờ yến hội kết thúc.
“Cháo không hợp khẩu vị nương nương sao?” Tương quý tần ngồi bên dưới thấy
Trang Lạc Yên như vậy bèn hạ giọng lo lắng hỏi, “Hay là bảo người mang cho ngài
một đĩa mơ cho đỡ khó chịu?”
“Không sao đâu, nàng đừng lo.” Trang Lạc Yên cười cười với Tương quý tần, “Chỉ
là dạo này không thích mấy thứ ngây ngấy, lát nữa về cung bảo phòng bếp làm vài
món cũng được.”
Tương quý tần cũng biết trên yến hội không nên quá rêu rao, gật đầu nói: “Vậy
cũng tốt, nếu nương nương không thoải mái thì về sớm một chút chắc Hoàng thượng
cũng không có ý kiến gì, cẩn thận cho bản thân mình là được.” Nay Tương quý tần
đã đứng sau lưng Trang Lạc Yên, tất nhiên không muốn mẹ con Trang Lạc Yên gặp
chuyện bất thường.
“Trước khi tới ta đã dùng vài thứ, lúc này cũng không đói bụng đâu.” Trang Lạc
Yên liếc nhìn Đế Hậu hai người ngồi phía trên, “Hôm nay có tuyết rơi, chắc
Hoàng thượng sẽ không giữ mọi người dùng yến lâu lắm.”
Nàng nói xong, nhìn xuống phía Trang thái thái đang ngồi, dù không thấy rõ mặt
bà nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt mấy vị phu nhân ấy thỉnh thoảng vẫn
nhìn về phía mình. Tiếc rằng nguyên chủ của thân thể này đã hương tiêu ngọc
vẫn, lãng phí tấm lòng của một người mẹ thương con.
Kết thúc yến tiệc, Phong Cẩn đứng lên, nhìn xuống các vị quan viên, cất giọng
trầm trầm: “Canh giờ không còn sớm, chư vị ái khanh nên về thôi.”
Cao Đức Trung đứng phía sau nghe vậy bèn tiến lên một bước, cao giọng: “Quỳ!”
Toàn bộ quan viên đang ngồi đều quỳ xuống, đại điện tĩnh lặng hoàn toàn, Trang
Lạc Yên được Hoàng đế miễn quỳ chỉ đứng một bên, cúi đầu cảm khái, đây chính là
sức mạnh của hoàng quyền.
“Dập đầu!”
“Lại dập đầu!”
“Lên!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Các triều thần quỳ tiễn Đế vương và phi tần rời đi theo đúng khuôn phép rồi mới
đứng lên, chậm rãi ra về.
Trang thái thái vịn tay con dâu, trước khi vào xe ngựa còn lưu luyến nhìn về
phía hoàng cung: “Nay Chiêu phi nương nương có thai, không biết sinh hoạt trong
cung thế nào?” Năm ấy, khi Trang Uyển Thanh vào cung, ả tiện nhân kia cũng đã
ngông cuồng ít hôm, nay cả hai người đó đều đã chết nhưng con gái bà lại bị hãm
trong vũng bùn có tên “hậu cung” này.
“Xin mẫu thân đừng quá lo lắng, mấy hôm trước khi con tới phủ Nghiễm Ninh bá dự
yến, nữ quyến ngồi cùng đều rất khách khí với con, đó cùng là nhờ Chiêu phi
nương nương nên con mới được mở mày mở mặt đó thôi.” Con dâu nhà họ Trang đỡ mẹ
chồng lên xe rồi bản thân cũng lên ngồi, vén rèm cho bà có thể thấy được Hoàng
cung, “Nay nương nương có thai, lại được Hoàng thượng yêu mến, mẫu thân cứ yên
tâm.”
“Đế tâm khó dò, hôm nay được sủng ái, biết ngày mai ra sao, lòng người trong
hậu cung phức tạp, mà tính tình nương nương đơn thuần ngây thơ, hồi ấy còn từng
bị Hoàng thượng xa lánh một lần, ta chỉ sợ…” Bà không dám nói những từ không
may, chỉ đành thở dài, “Buông rèm đi, càng nhìn lòng ta càng khó chịu, chỉ cần
nương nương bình an, ta chẳng còn cầu xin gì nữa.”
Con dâu họ Trang nghe lời buông rèm, lại khuyên giải an ủi mẹ chồng vài câu.
Khi nàng được gả vào nhà họ Trang, nàng em chồng này đã vào cung rồi, nghe nói
tính tình cũng không mềm mỏng. Hồi ấy, khi tin tức nàng em chồng này bị thất
sủng truyền tới, toàn bộ người trong phủ đều run sợ, chỉ có một vị di nương của
cha chồng là hả hê ra mặt. Sau này nàng ấy được phục sủng, vị di nương kia cũng
mất mạng, trong phủ mới chính thức bình an.
Lo lắng trong lòng mẹ chồng nàng cũng rất hiểu, nay em chồng mặc dù đứng ở phân
vị “phi”, trong bụng lại mang long thai nhưng gần vua như gần cọp, một khi mất
đi thánh sủng chính là vạn kiếp chẳng thể quay đầu.
phan_1
phan_2
phan_3
phan_4
phan_5
phan_6
phan_7
phan_8
phan_9
phan_10
phan_11
phan_12
phan_13
phan_14
phan_15
phan_16
phan_17
phan_18
phan_19
phan_20
phan_21
phan_22
phan_23
phan_24
phan_25
phan_26
phan_27
phan_28
phan_29
phan_30
phan_31
phan_32
phan_33
phan_34
phan_35
phan_36
phan_37
phan_38
phan_39
phan_40
phan_41
phan_42
phan_43
phan_44
phan_45
phan_46
phan_47
phan_49
phan_50
phan_51
phan_52
phan_53
phan_54
phan_55 end
phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK
TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Mẹo Hay |
Trà Sữa |
Truyện Tranh |
Room Chat |
Ảnh Comment |
Gà Cảnh |
Hình Nền |
Thủ Thuật Facebook |
Facebook |
Tiện Ích |
Xổ Số |
Yahoo |
Gmail |
Dịch |
Tải Opera |
Đọc Báo |
Lưu địa chỉ wap để
tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian